Truyện TeenTruyện Thiếu Niên

Truyện rất ngắn- Ngôi trường ấm áp

Truyện đăng trên báo Mực tím năm 2011

            ảnh: https://stock.adobe.com/vn/search/images?k=fire+tire

Vùng biên buổi sáng yên ắng, trong trẻo như không hề có sự tồn tại của bất cứ một thứ âm thanh gàn đục nào. Ngôi trường nội trú dân nuôi còn chưa thức giấc. Bọn học trò vẫn còn nằm ủ trong chiếc chăn bông ở những túp lều mái lá rừng san sát nhau. Đêm qua gió thổi tràn qua từ đất nước phía tây. In nằm mở mắt ngóng nắng để ra suối rửa mặt, vo gạo cho bữa cơm sáng. In lo, thầy giáo mới lên có chịu nổi cái lạnh cắt rát mặt của vùng biên giới này không. In nhớ lại cảnh tối qua, thầy khoác vội chiếc áo jean, bàn tay run nhẹ khi kéo chăn cho các bạn trong khu nhà nội trú…

            In lo, thầy giáo sẽ trụ lại với vùng cao nguyên qua hết mùa đông này không, hay cũng trở xuống thị trấn như những thầy giáo trẻ khác…

            Nắng đã hé ở rặng núi sát biên giới. Vạt xuyến chi ướt sương càng trắng muốt bên hàng rào đá. Cả lớp lục đục dậy nhóm bếp, hơ tay cho ấm người để lấy sức ra suối, rửa mặt, lấy nước, chuẩn bị hoạt động cho buổi học mới. Thầy giáo đã thức dậy từ lâu,  ngồi quấn chặt chăn, run rẩy bên bếp lửa trong túp lều dành cho giáo viên. Cảnh tưởng khiến In và lũ bạn mắc cười nhưng cố  nhịn.

           Ảnh: giaoduc.net

– Thầy không quen lạnh à, ngày mai, ngày mốt có thể trời lạnh nữa…- In nói như là một dân cư bản địa chính gốc.

            Thầy cười ngọng nghịu, vì thấy chịu lạnh thua những đứa nhỏ:

            – Quê thầy, nóng kinh khủng, không lạnh vậy đâu, chắc thầy không quen ở đây!

            Câu “thầy không quen ở đây” va vào lòng In và lũ học trò rét buốt. Những người thầy trước, cũng nói với chúng như vậy và cũng lặng lẽ bỏ ngôi trường lạnh lẽo này ra đi. In không bất ngờ nhưng cũng thấy buồn…

            Sáng cuối tuần, túp lều giáo viên trống hoắc, bếp lửa của thầy lạnh tanh. In và chúng bạn không muốn nhìn vào vì sợ sự thật: thầy giáo đã đi rồi, thầy đi về một ngôi trường ấm áp hơn. Cả bọn buồn thiu, không buồn về nhà nữa. Chẳng biết khi nào mới có thầy giáo khác lên…

            Núi chập tối, buồn hiu. Thầy giáo về với một chiếc xe công nông mượn dưới thị trấn chở đầy những vỏ xe, ruột xe hỏng. Thầy nhảy phắc xuống xe:

            – Cái này đốt với củi mới ấm được, các em tranh thủ cuối tuần kiếm theo củi nha…

   In và cả bọn túa nhau ra các hốc đá tìm củi mà vui như muốn chảy nước mắt…



Trần Minh Hợp

Audio Truyện ngắn Sự Sống

Bài viết trước

Tạp bút – Chiều nghe tiếng bằm rau

Bài viết tiếp theo

Bài liên quan