Truyện Thiếu Niên

Truyện ngắn: Lễ Hội Trung Thu

Truyện đăng báo Thiếu Niên Tiền Phong năm 2006,

ảnh: khoahoc.tv

“ Mỗi đứa năm trăm đồng nếu muốn thành thượng khách của lễ hội Trung thu” – Tôi cho truyền miệng cái tin nóng hổi này đi khắp xóm khi Trung thu kề cận. Lát sau, đám con nít trong xóm đứa nào cũng thuộc cái tin như cháo và hỏi ríu rít: “Mày biết gì chưa…?”. Nếu gom được khá, tôi sẽ làm một đêm Trung thu ra trò, nức lòng tụi trẻ xóm tôi. Hơn thế nữa, cho tụi xóm trên phải giận tím vì ganh tị. Tôi quyết trả thù “sự kiện” trận bóng thưa nốc ao 0-5 hồi đầu tuần. Nghĩ lại trận bóng trời ơi ê mặt ghê gớm  thằng nhóc Ba Mọi kia, thủ môn gì thấy bóng như thấy hổ. Nhắm mắt nhằm mũi mà chụp, bóng không lọt lướt mới lạ. Vả lại bên đó có thằng Bầu. Thực ra Bầu đâu giỏi chỉ tại cái vóc giáng bầu hồ lô nên ai cũng ngại chạm trán với nó. Ngay tôi đây, Tếu “thủ lĩnh”…cũng ngại, huống hồ tụi nó. Thất bại trở về, tụi xóm trên còn hò nhau nhau lấy hạt điều tụi tôi “dâng” ra nướng. Ngửi mùi thơm, vừa tức, vừa thèm!…

Tôi bày cách nói ngọt với đám đệ tử: “Tụi nó xử mình như thế, nghĩ coi tức không? Bây giờ phải làm gì chớ? Góp tiền đi, mở hội vừa ăn uống đã thèm vừa trả đủa tụi nó, hen!”. Khi nghe tới chuyện làm tụi xóm trên tức tởi, tụi xóm tôi đã khoái, huống hồ thêm cái trò ăn uống.

Hai ngày trước trung thu.

Tôi bắt đầu “chọn mặt gửi vàng”. Nhỏ Út, ba nó người Bắc, mẹ nó người nam nên giọng rất lạ…Chọn làm MC (dẫn chương trình), không trật đâu được. Bé Xinh múa rất dẻo. Hồi văn nghệ ở trường, nhóc múa, khán giả vỗ tay rầm rầm…chọn con bé múa chính. Con Hải hát tạm được…cho làm ca sĩ. Sau tiết mục ấn tượng ấy, lễ hội sẽ bị nổ tung với thời trang đèn lồng độc đáo và sắc màu của dàn “người mẫu” top ten. Tôi bở hơi tai khi xếp đội hình toàn “siêu mẫu”…

Một ngày trước lễ hội.

Tôi theo mẹ đi chợ rằm để sắm hoa quả bánh kẹo – những quà nhà quê rẻ tiền nhưng rất ngon đối với con nít nghèo tụi tôi. Rằm tháng tám, chợ quê đông đúc, những gánh cúc, gánh sen cuối hạ, nhất là những chiếc đèn lòng muôn màu làm cho chợ rực rỡ hơn ngày thường.

Tôi vội về nhà vì còn nhiều việc dang dở như tập dẫn chương trình cho nhỏ Út: “Chào các bạn nhỏ xóm ta! Các bạn đang tham gia lễ hội trung thu có một không hai của xóm. Các bạn thấy vui hén?” – Giọng con nhỏ nửa nam nửa bắc này hay thật, tương lai làm MC là cái chắc!

Ngày trung thu.

Buổi sáng trời xanh ngắt, những đám mây phồng lên như cụm kem sữa mềm ngọt, thích thật! Nắng rọi xuống ngôi làng ấm áp. Đám trẻ háo hức khoe tôi những chiếc lồng đèn quý báu mà mẹ chúng vừa mua từ tiệm hóa về.

Con Nhi thì khoe lồng đèn VỊT BẦU, thằng Mèo thì khoe ÔNG SAO, bé sấu thì khoe CON GÁ TRỐNG và nhiều chiếc lồng đèn khác…Tôi thấy thật ấm cúng. Tôi nghĩ rằng đêm nay là đêm lễ hội cho tụi con nít vui chứ không phải để trả thù. Liệu tôi có phải là kẻ ích kỷ?

Chiều tối. Chưa gì đám trẻ đã tươm tất tay trong tay những chiếc đèn lồng, tụ tập ở nhà tôi, lăng xăng chạy trong nhà ngoài sân như thế có đám tiệc rình rang…

ảnh: khoahoc.tv

“Tối rồi” – đám trẻ hò reo thích thú. Tôi hồi hộp cùng đám trẻ đón trăng và…mở hội. Nhưng mà không…trời tối là do mây đen, những áng mây tôi ghét. Lẽ nào? Không! Trời không thể mưa! Cảm giác lo lắng len khắp người, tôi thì thào cùng tụi trẻ: “ Coi chừng mưa đó tụi bay ơi!”

Và…mưa thật! Tiếng mưa va vào tim tôi đau thắt. Tôi nhìn vào những cặp mắt thất vọng của tụi trẻ như những lời xin lỗi…mong sao chỉ là một cơn mưa bóng mây. Không, một cơn mưa lớn. Mưa trút ầm ầm xuống làng, đường ngõ lênh láng nước. Thế là xong! Đêm hội rình rang với Út MC, với tiết mục múa hát “ tết trung thu” và “sô” của các “siêu mẫu”. Sự kiện trong bóng 0 -5 lạo tái diễn. Tụi xóm trên sẽ cười giỡn tôi, lêu lêu đám trẻ xóm tôi.

Buổi sáng sau trung thu.

Sáng hôm nay buồn khác xa sự hồ hỡi hôm qua. Chưa gì đã có mấy đứa đến đòi tiền…Tôi không dám ra khỏi nhà nửa bước…sợ bị trêu. Bỗng có ai gọi ngoài ngõ:

– Ê nhóc! Đi câu cá không?

Tôi nhận ran ngay đó là thằng Bờm- thủ lĩnh xóm trên. “Trời, câu cá? Một trò đùa gì đây? Ta không sợ mi đâu!” – tôi lầm bầm. Nhưng kìa, tay nó cầm cần câu và mồi. Thì ra nó có thiện ý thật. Sao lạ quá?

– Nè, tui bằng tuổi ông đó nha, cắc cớ gì kêu tôi là nhóc. Mà câu ở đâu? – Tôi hỏi

– Bưng Quy!-  Thằng Bờm tươi cười chỉ tay về phía trước.

– Ừ thì đi! – Tôi chạy ra ngõ.

nguồn ảnh: khoahoc.tv

Đi theo nó mà tôi cũng lo lo phòng hờ. Nó phe phẩy cái cần câu và nói:

– Chung sống hòa bình nha. Tếu…ú!

“Hòa bình ư?” – Tôi vênh mặt lên nhìn nó:

– Hay đấy!

– Thiệt mà! – Nói xong nó chìa ra trước mặt tôi một bịch hạt điều – Nè, trả lại đó, bữa hôm tui đùa tí thôi. Hạt điều nướng là của tụi tôi đó.

Nhận lại bịch hạt điều, tôi thấy mình sao ngốc và ích kỷ quá! Cảm ơn mưa đã cho tôi và Bờm thân lại với nhau. Mưa – “ sứ giả” hòa bình của hai xóm…

– Á! Bánh kẹo!

Tôi la toáng lên vắt giò chạy vào nhà lấy túi kẹo hôm qua chưa kịp phá cỗ. Tôi định lát nữa sẽ đi chia cho bọn trẻ trong xóm, nhưng bây giờ còn có cả Bờm và tụi con nít xóm trên. Tôi xách túi bành  kẹo cùng bờm ra ngõ Dừa – nơi ranh giới giữa hai xóm. Chúng tôi gọi hết tụi trẻ cả xóm trên, xóm dưới lại, chia nhau những chiếc kẹo, miếng bánh ngọt ngào. Tiếng cười ngập tràn…Đây mới là lễ hội Trung thu đúng nghĩa: LỄ HỘI TRUNG THU CỦA TÌNH BẠN…

Trần Minh Hợp

Truyện đạt giải nhì cuộc thi văn học Báo Thiếu Niên Tiền Phong 2006 dành cho các cây bút học sinh.

Truyện ngắn: Cô Gái Bán Ô Màu Đỏ

Bài viết trước

Tạp bút: Thực Tế Trái Đất Hình Tròn

Bài viết tiếp theo

Bài liên quan