Truyện ngắn đăng trên báo Mực Tím, năm 2008
Ảnh: bussaigonnais.blogspot.com
Nếu một ngày, bạn bị “sét” đánh, tức là con tim bạn sẽ không còn bình yên. Bạn sẽ có những thay đổi quá đột ngột. Chẳng hạn như việc bạn ngồi trong lớp mà cứ hóng hớt ra cửa hay việc mỗi tối, bạn không còn cầm sách, cầm truyện như mọi khi mà bạn chỉ dí cái điện thoại, nhắn tin lạch cạch và cười toe mỗi khi đọc một tin nhắn mới. Người xung quanh sẽ chúi mũi nhìn bạn: “chỉ có người đang yêu mới thế!”
Sẽ ra sao, nếu một ngày khác, chỉ sau tiếng sét có một khung cảnh, bạn nhận ra rằng: Bạn và người ta không thể là một đôi…
*
Cuối tuần, được nghỉ. Cả lớp òa lên sung sướng. Cả mấy tuần liền lẩn quẩn trong kí túc xá, buồn kinh khủng. Mấy tuần liền, tôi gác lại cái kế hoạch center tour vì trường có việc, quân số phải đảm bảo đầy đủ. Hôm nay được nghỉ, dại gì không lấy cái kế hoạch bị xếp xó ra thực hiện. Quyết định tuần này sẽ không mặc quân phục. Vì mặc quân phục ra phố, người ta cứ nhìn chầm chầm. Có người còn tới chỉ trỏ vào cái bảng tên, hỏi này hỏi nọ. Mất vui. Tôi lôi trong tủ ra cái quần kaki nâu và cái áo sơ mi sọc carô. Cả tháng trời trong trường toàn diện quân phục nên bộ quần áo nằm chờ dài cổ trong tủ. Tôi thay quần áo, mang ba lô, chạy vụi ra cổng, đón những điều tuyệt vời sắp xảy ra…
Tôi thích nghe tiếng xe cộ ồn ào và thèm một chuyến xe buýt đường dài từ ngoại thành vào nội thành. Lâu rồi trong khuôn viên trường nhìn ra thấy những chiếc xe xanh lơ qua lại mà cứ nao nao. Giờ đứng tại trạm xe buýt, cứ ngỡ như một giấc mơ. Chiếc xe buýt quen thuộc, dừng lại ngay trước trạm. Tôi nhanh nhẩu bước lên xe hệt một đứa trẻ lần đầu tiên được đi xe buýt. Có vẻ tất tả và hơi chút bon chen sống sượng. Hôm nay không quân phục cho nên lên xe chẳng ai dòm ngó, tò mò. Một cái ghế gần cửa sổ duy nhất còn trống, tôi vội vã chạy tới như sợ một ai đó giành mất, xuýt nữa ngã nhoài xuống sàn xe. Chỉ có 3000 đồng, vừa đi được một quãng đường dài hơi vừa ung dung ngắm phố. Tôi thích nhà máy Coca cola ở ngoại thành, tôi thích tòa Riverside, tòa melody ở nội thành và những công viên nho nhỏ đầy hoa và cỏ lọt thỏm giữa các vòng xoay…
Xe buýt dừng lại ở một trạm đón khách. Nhiều người cũng tất tả bước lên tưởng chừng xe buýt sẽ biến mất ngay sau đó. Tôi vẫn mãi mê nhìn đồng cỏ mỡ màng bên xa lộ. Trên ấy người ta uốn những cây mai chiếu thủy thành những chú trâu đánh boxing, vật tự do…Dấu ấn còn lại của mùa seagame tại Việt Nam 5 năm trước.
– Anh có thể đổi chỗ cho em được không? – Giọng một đứa con gái ấm nồng, thỏ thẻ nhưng đủ để tôi nghe, tê dại và giật mình quay lại. Có cảm giác một luồn điện đang chạy xèn xẹt trong người. Tôi nhìn chầm chầm vào cô gái, mắt ngỡ ngàng và không chớp. Chắc đối với một người con gái dữ (dội ) nào đó, với cái nhìn đó tôi sẽ được ăn ngay một cái tát tai vào mặt mà không cần có một lý do lý trấu nào cả. Tôi không biết mình đang làm gì, nghĩ gì và sẽ làm gì tiếp theo. Tôi lớ ngớ như một thằng ngố nhặng xị. Hình như trong tim tôi có tiếng sét, nó vừa đánh tạt đang thôi.
– Anh ơi, đổi chỗ cho em nhé! – Câu nói lập lại của cô gái làm tôi sự nhớ, tôi đang ở trên xe buýt và có một người con gái đang hỏi hay nhờ vả tôi cái gì đó.
– Gì cơ? – Tôi ấp úng – À, đổi chỗ à, được thôi, em vào trong đi!
Tôi đứng lên, cô gái bước qua, sét vẫn đang đánh ầm ầm. Tôi đánh mặt về phía em, một cô gái thánh thiện, hiếm thấy. Tôi nghĩ thế khi chỉ với cái nhìn đầu tiên: đôi mắt em tròn và trong vắt. Mái tóc xõa ngang vai, thẳng thớm và tự nhiên. Em mặc chiếc áo màu trắng cao cổ, có một bông hoa li nhỏ trên ngực trái. Tiếng sét đang đánh vỡ tim tôi. Đột nhiên, em quay ngoắc về phía tôi, một cái nhìn không hề giận dỗi, khó chịu:
– Anh có bị sao không?
– Không! – Tôi nói vô thức, bần thần – Em còn đi xa không vậy. Đột nhiên tôi hỏi như sợ em vút bay lập tức, như một thiên thần của ngày cuối tuần.
– Còn xa lắm anh, tận trong quận I, chi vậy anh?
– Không – Tôi mừng thầm, còn một quãng đường khá xa để tôi biết về em.
– Em có một ấn tượng đặc biệt về anh!- Đột nhiên cô gái nói làm tôi giật mình. Câu nói như một… cú sét mạnh hơn lúc đầu.
– Sao cơ chứ!
– Rất quen, quen theo kiểu cảm giác ấy!
– Sao cơ chứ? – Tôi lập lại, nghiêm trọng hơn.
– À, em nói đùa đấy – Cô gái quay về phía tôi, đánh một nụ cười va vào tim tôi…loạn nhịp.
Tôi hít một hơi thật dài để lấy thăng bằng và kiểm soát cảm xúc của mình đang nhảy múa. Một Tin nhắn mới, Tin nhắn của bạn Du :
– “ Sao rồi, center tour thế nào rồi?”
– “Hình như là sét đánh bà ạ !”
– “Thế à, cô gái có điểm gì rất lạ à !”
– “Rất lạ bà ạ, thánh thiện”
– “Ông cẩn thận, cái cầm chẻ của ông cũng dễ đánh sét người ta lắm đấy !”
Tôi bắt đầu boăn khoăn, hổng lẽ cô gái bị sét đánh, vớ vẩn, vẩn vơ, mình chỉ ảo tưởng. Mà bạn nói thế rồi còn gì. Cánh con gái thường có chung tâm trạng.
– Anh đi đâu à, còn xa nữa không ? – Em hỏi làm tôi rời khỏi những suy nghĩ vu vơ
– À, anh đi chơi, còn xa lắm tận cuối quận I
– Vui quá !
– Tại sao ? – Tôi lại khó hiểu và ngẫm nghĩ những gì bạn Du nói về cánh con gái khi bị sét đánh sẽ như thế nào.
Xe bon bon chạy. Tôi và em sao thoáng bối rối, cứ lặng im, không nói với nhau câu gì. Nhưng tôi vẫn muốn biết cái gì đó về em. Nhưng bắt đầu từ đâu ? Một cái tên. Đúng rồi, một cái tên.
– Nè, em tên gì vậy ta
– Dạ, Tường. – Tôi giật bắn người rồi im bặt. Em cũng chẳng hỏi lại tôi theo một thói quen của những người lạ với nhau. Em đưa tay vuốt tóc. Tôi thì không bao giờ bình yên trước cảnh một cô gái một ngồi vuốt tóc, ngay cả cô bạn Du thân thiết và sởi lởi. Tiếng sét và không bình yên.
– Anh cho em số điện thoại nhé !
Tôi ồ lên sung sướng. Sung sướng như cái cảm giác « bạn Trung Uý » bảo tuần này lớp được nghỉ vậy. Đúng rồi, số điện thoại, tôi và em sẽ không còn lạc nhau giữa thành phố đông người này.
– Số anh là 094… Anh tên Tường luôn nhé, Sơn Tường! – Niềm vui rạng trời khuôn mặt mơ hồ của tôi – Nhá qua cho anh nhé !
Số em hiện lên trên máy tôi, một số vinaphone. Em và tôi xa lạ mà sao đột ngột giống nhau đến thế. Từ cái tên đến cả mạng điện thoại. Tôi lâng lâng khi nghĩ về tin nhắn đầu tiên cho em, cô gái lạ trên chuyến xe cuối tuần. Xe dừng ở trạm gần nhà thờ Đức Bà. Tự dưng tôi cảm thấy một sự bất an. Em dừng lại, nhoẻn miệng cười chào tôi :
– Chào anh, em đi nhé, sắp tới giờ làm lễ rồi.
Em là người có đạo. Trong giây phút bất chợt, tôi hoang mang. Tôi lọt thỏm giữa hoang mang và lo lắng. Tôi ngồi gục trên ghế. Em và tôi không thể là một đôi. Tin nhắn của bạn Du :
– Ruốt cuộc, con bé đó có bị sét đánh không?
– Về kể cho nghe !
Xe buýt dừng lại ở bến đỗ cuối cùng. Tôi lê những bước nặng trịt xuống xe. Chân chẳng muốn đi đâu. Kế hoạch center tour đang chính tay tôi làm phá sản. «Tôi lôi điện thoại ra như một thói quen vô thức, tình cờ đọc lại tin nhắn của bạn Du : Ông cẩn thận, cái cầm chẻ của ông cũng dễ đánh sét người ta lắm đấy ! »…
Trần Minh Hợp