Truyện ngắn đăng báo Thiếu niên tiền phong
Ảnh: nhà Phước có cây dâu to đùng, đến mùa là trái đỏ sai trĩu cành (baovanhoa.vn)
Nhà tôi và nhà Phước cãi nhau. Từ đó, hai nhà không thèm nhìn mặt nhau. Lối đi từ nhà tôi sang nhà Phước bị rào lại. Má tôi cấm tiệt tôi bước sang nhà bên ấy. Má thằng Phước cũng dọa đánh nếu nó lén lút sang nhà tôi. Hai đứa ngoài giờ đi học, về nhà chỉ nhìn nhau qua cái hàng rào đáng ghét. Đó là những ngày buồn vô tận, buồn ơi là buồn…
Tôi rất thích sang chơi nhà Phước. Thứ nhất, Phước là người bạn thân thiết với tôi từ ấu thơ. Thứ hai, nhà Phước có cây dâu to đùng, đến mùa là trái đỏ sai trĩu cành, tha hồ mà trèo cây, đánh chén. Có những bữa, hai đứa ăn mãi miết đến nỗi từ lưỡi đến môi thâm đen, nhìn mắc cười không chịu được. Năm nay, vào mùa dâu rồi mà nhà tôi và nhà Phước vẫn giận dỗi, lạnh lùng với nhau. Thật không đúng lúc.
– Hay là tao hái, bỏ vào cặp đem lên lớp cho mày nhé!
Phước phát kiến ra một ý tưởng khi tôi than vãn là rất thèm dâu chín. Như thế cũng khá ổn nhưng chưa hoàn hảo lắm. Nếu ăn “nóng” trên lớp thì những đứa khác sẽ chụm ba chụm bảy đòi “chia sẻ”. Tôi ghét cay ghét đắng cái cảnh mấy miếng ngon lại bị chia năm sẻ bảy. Hoặc giả, tụi kia không thèm đoái hoài đến những trái dâu đen thui ấy thì khi tôi ăn, môi, lưỡi, răng tôi sẽ đen ngòm, không thể chấp nhận có cái cảnh ấy trong lớp được. Hoặc giả, tôi đem về nhà, lỡ mẹ phát hiện, sẽ truy nguyên nguồn gốc của bịch dâu và đánh tôi lằn mông vì dám ăn đồ ăn của nhà bên kia… Ôi, toàn bế tắc, toàn ngõ cụt! Tôi nói một câu… sạch trơn:
– Không, tao không thèm nữa, cảm ơn mày nhiều !
Phước trợn mắt vì quá ngạc nhiên :
– Tao có nghe lầm không?
Tôi xuống giọng, thể hiện một sự tiếc nuối, chớp con mắt, giả không chịu được:
– Không, mày không nghe lầm!
Nó ngồi phịch xuống ghế. Còn tôi ngoảnh mặt đi, cứ tưởng như một điều tồi tệ đã xảy ra.
– Sao mày không hỏi tao tại sao nhỉ? – Tôi nhìn sang thằng Phước như níu kéo về sự – quá lố của mình.
– Không cần thiết – Nó nhún vai… rất lạnh lẽo– Tại mày quá dứt khoát.
Nó đã hiểu lầm ý của tôi. Tôi cũng chẳng muốn giải thích, tức ơi là tức. Thế là xong.
Trên lớp còn không nói chuyện, thì về nhà đừng hòng mà tíu ta tíu tít. Không lẽ – một sự rạn nứt – tôi nhắm mắt, lắc đầu. Phụ huynh giận nhau, đối với tôi là quá đủ rồi. Hằng ngày, nghe ba má nói không tốt về nhà nó, tôi rất buồn. Chắc có lẽ, Phước cũng rất buồn khi nghe ba má nó nói về nhà tôi. Mọi việc đều xuất phát từ ngày giữa hai nhà có cái hàng rào nham nhở, đáng ghét…
Tôi leo lên mái nhà như một thói quen để giải tỏa nỗi buồn. Tôi ngó sang nhà Phước, cây dâu sai trĩu, lốm đốm quả đỏ, quả đen chín mọng. Tự dưng thèm đến chảy nước miếng, thèm cái cảnh thằng Phước gọi tôi sang hai đứa tíu tít leo cây, vừa ăn vừa nghịch. Vậy mà hôm nay leo lên mái nhà, lòng tôi buồn rười rượi. Gió buổi chiều thổi mạnh, khiến tôi càng buồn hơn.
Bỗng tôi thấy phía bên kia, thằng Phước đang định trèo lên cây dâu. Tôi quay mặt đi để tránh những cái nhìn nặng trịch. Nhưng tôi chưa kịp quay đi thì nó đã nhìn thấy tôi. Và nó quay ngoắt đi một cách dứt khoát. Tôi leo xuống, nỗi buồn chênh vênh xâm chiếm lòng tôi. Tôi cảm thấy mình đã mất đi hai thứ cực kỳ quan trọng: Tình bạn và món dâu ngọt lịm. Tôi không dám nghĩ thêm điều gì nữa. Giận dỗi thật là khó chịu…
Điện thoại reng. Mấy năm nay, nhà quê có thêm âm thanh mới làm đám tụi tôi mê tít. Tôi chạy nhanh lại cái điện thoại vì sợ ai đó sẽ cướp mất phần nhấc máy hoặc đầu bên kia cúp máy một cái rụp vì chờ quá lâu.
– A lô!
– ….- Đầu dây bên kia im bặt.
– A lô, ai vậy?
– … – Đầu dây bên kia vẫn im bặt nhưng không có dấu hiệu gác máy vì không nghe tiếng tít dài.
– A lô, ai vậy ? – Tôi lặp lại, dứt khoát hơn, quyết liệt hơn và giận dữ hơn.
– Tao đây!
Tôi nín thinh, mường tượng lại “tao đây” là giọng của ai. Tôi nhận ra, là Phước ! Một cảm giác an lòng len khắp người.
– Mày à!
– Ừ, ủa mày biết tao là ai chưa?
– Chưa! – tôi lên giọng.
– Sao kỳ thế ?
– He he…
– Ra bờ rào đi, chỗ cây ớt nhà mày ấy !
– Tôi nhớ ra cái chỗ “độc đáo” ấy :
– À, cái chỗ có cây cà pháo nhà mày đúng không ?
– Ờ, đúng !
Tôi cúp máy, lòng nhẹ bẫng, vui vẻ. Tôi chạy ra phía bờ rào. Bên kia, thằng Phước đã chờ sẵn. Thấy tôi, nó chìa qua cái lỗ nhỏ dưới bờ rào… Òa, một bịch dâu chín mọng.
– Mày thèm lắm phải không, biết ngay mà, chảy nước miếng kìa. Phần của mày trong mùa dâu năm nay đó…
– Mày thật là… Cảm ơn nhá, tưởng giận tao lắm chứ.
– Gớm, bày đặt hoang tưởng… he he… Mặc kệ người lớn giận nhau, chúng mình mãi mãi là bạn bè thân thiết.
– Đúng rồi ! Tình bạn làm sao có thể bị chia cắt bởi cái hàng rào chứ. Tình bạn là không biên giới mà… – Tôi liến thoắng.
– Vậy nha ! Vài bữa nữa tao lại hái cho mày bịch khác. Thôi, về đi coi chừng phụ huynh nhìn thấy phiền toái lắm.
– Ừa… Cảm ơn nha ! Hẹn ngày mai trên lớp…
Một làn gió thổi nhẹ, hàng rào xào xạc lá như đang vỗ tay reo vui cùng chúng tôi.
Trần Minh Hợp