(NXB Văn hóa Văn nghệ, năm 2014)
Trích đoạn
Tôi nhìn mặt biển phẳng lặng như dòng chảy của những con sông lành, sóng rúc rích dưới thân tàu đánh cá, và trăng nát vụn trong lòng nước. Rìa đông đảo yên ả như những đêm hè. Trước những khung cảnh thanh bình, tôi luôn thèm một ly cà phê. Một lần hiếm hoi, tôi bị xúc động mạnh khi uống cà phê chiều ở quán nhỏ đầu làng núi, nhìn những rặng núi thấp cao, những cô gái Xê Đăng gùi khoai mì xuống con dốc đất. Đó là lần cà phê của đỉnh cao…
(Ngồi ở rìa đông)
Chiếc bàn vẫn giữ nguyên vị trí, vẫn là một túi cà phê mang nhãn hiệu của thị trấn, hai viên đá đang tan trong dòng cà phê sánh đặc. Tôi vẫn ngồi đó lặng lẽ, đọc một quyển tiểu thuyết và đắm chìm trong nỗi buồn.
Tôi vẫn là người buồn thuê. Buồn thật sự và được trả tiền cho nỗi buồn thật sự ấy.
Cô gái kia không trở lại quán. Không bao giờ trở lại.
Có cả những thứ còn lớn hơn sự giả tạo, che lấp sự giả tạo một cách đàng hoàng…
(Người buồn thuê)
Mục lục
1. Mùa săn cá nục
2. Cô gái mặt đểu trên chuyến xe cuối
3. Cô gái hớt tóc ở thị trấn mưa
4. Dưới bóng cây thiêng
5. Gã điên và ông già si tình
6. Đợi mùa ấm áp
7. Tiếng gà trưa ở Đak Hring
8. Trăng núi
9. 12 ngày guide
10. Thị trấn biến mất
11. Điếu thuốc
12. Ngồi ở rìa đông
13. Người buồn thuê
14. Tình huống làm tiền ở bãi xe