Truyện ngắn đăng báo Thanh Niên tuần san, Năm 2010
ảnh: Cất cánh, https://smokeongo.co.za/
1.
Nhựt 25 tuổi. Là nam. Tốt nghiệp đại học Bách Khoa. Cao 173. Nặng 65 kg. TOEIC 315 điểm. Không dị tật bẩm sinh. Tay không cán giá. Từng là dân bách khoa nhưng không cận thị. Sức nhai 92%. Không răng giả. Không ma túy. Không HIV. Không bệnh truyền nhiễm. Đẹp trai. Nụ cười tự nhiên. Dư sức trở thành một thành viên của tổ lái hãng hàng không V.A.
Nhựt gạch trên giấy những tiêu chí mà hãng hàng không đưa ra. Đánh dấu v vào những tiêu chí đã đáp ứng. Cuối cùng, tất cả các gạch đầu dòng đều có dấu v. Anh cười mãn nguyện, điền thông tin vào tờ sơ yếu lí lịch, dán vào bức ảnh 4×6 được nhất, vuốt phẳng phiu toàn bộ hồ sơ và chạy đến nơi có tấm biển: hãng hàng không V.A…
Bên cạnh anh, họ là những chàng trai cô gái tuyệt vời. Dáng đẹp, cao to và hầu hết đều rất đẹp trai. Những cô gái với đôi mắt sắt lẹm nhưng nụ cười thì hết sức hồn nhiên. Gặp họ, Nhựt cảm thấy niềm tin của mình thật quá sớm. Nhựt cảm giác ơn ớn khi phải cùng “choại” với họ để trở thành một phi công của hãng V.A. Trong hàng ghế chờ, một cảm giác yên lặng bao trùm. Mọi người chào hỏi nhau một cách từ tốn, lịch sự và thăm dò. Anh đứng lên, đi qua lại trên lối đi. Lấy điện thoại, vào trình duyệt Opera Mini, gõ vào google từ khóa “quy trình sơ tuyển phi công”. Google trên chiếc điện thoại GPRS chẳng cho ra một kết quả nào thỏa đáng. Anh thoát ra, bật chương trình chat Ola và tán gẫu những kẻ xa lạ. Anh cố gắng hết sức bình tĩnh. Một phi công mà cứ run bần bật trước một tình huống bình thường như vậy sao có đủ dũng khí mà bước lên máy bay, đi cả một quãng đường dài trên cao…
Đến lượt, anh bình thản bước vào phòng tuyển chọn. Anh nở nụ cười thế mạnh với những người tuyển lựa. Sau những vòng cân đo khắt nghiệt, kiểm tra ngoại ngữ suôn sẻ. Anh bước lên ngồi trên một chiếc ghế quay tròn. Sau mấy vòng quay liên tục, anh đứng lên, vẫn bình thản bước đi, nở một nụ cười tươi rói, không có dấu hiệu gì của chứng chóng mặt. Thêm vài chi tiết kiểm tra khác, anh được hãng hàng không V.A chọn để đào tạo. Anh không dấu được niềm vui, tại hành lang, nơi có nhiều người đang có dấu hiệu nôn mửa…
2.
Sân bay Alaide chiều mưa…
Thời tiết cho ngày bay thử đầu tiên có vẻ u ám. Sự quang đãng của buổi trưa bị nuốt chững bởi những đám mây mù che phủ. Không gian của thị trấn như buồn lê thê. Máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng cho đội học viên bay về trung tâm. Nhựt ghé vào một quán nước nhỏ, gần con đường trung tâm thị trấn, gọi một ly nước cam. Bà chủ có vẻ uể oải đặt ly nước cam lên quầy, than vãn vài ba câu tiếng lóng. Cái giọng đặt sệt quê mùa. Mặt bà đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy anh. Bà quay vào, phe phẩy cái quạt giấy, đọc một quyển sách dày và cũ nát. Có lẽ, một quyển tiểu thuyết diễm tình. Nhựt thấy bìa sách là nàng tiểu thư già mặc váy cổ sâu và một gã đàn ông trong bộ mặt lừa tình đang cùng nhau nhảy một điệu khiêu vũ cổ điển. Hình như là điệu jive. Thỉnh thoảng bà ngước lên nghĩ ngợi, boăn khoăn và hơi buồn… Nhựt hớp nước cam, cảm giác lạnh lẽo quất chặt cuống họng. Chuyến bay thử buổi sáng từ trung tâm đến Alaide mặc dù khá suôn sẻ nhưng Nhựt cũng thấy hơi mệt lữ, nhất là hai bắp tay. Thời tiết xấu làm anh bắt đầu ơn ớn cho chuyến bay ngược về trung tâm huấn luyện. Anh phải bay về trước sáu giờ tối, nếu không Nhựt sẽ không hoàn thành bài luyện tập. Điều này thật tồi tệ với những phi công giỏi đến từ Việt Nam. Kết quả gửi từ Việt Nam sang của anh, sẽ bị trung tâm nghi nghờ. Cơ hội ngồi vào buồng lái của phi cơ Boeing 737 sẽ không còn rộng mở với anh. Còn nếu bay, trong thời tiết u ám mãi như thế này thì có thể anh sẽ đâm sầm vào máy bay của đồng đội và những máy bay khác bay trời bầu trời của thị trấn Alaide. Hậu quả sẽ thật khủng khiếp. Anh nhìn ra cửa sổ quán bar, khoảng mây vẫn bay u ám và không có dấu hiệu di tản. Còn ba mươi phút nữa cho một quyết định.
ảnh: Quán cà phê nhỏ ở Adelaide, Úc. https://www.broadsheet.com.au
Bà chủ vẫn mãi mê với quyển tiểu thuyết. Anh định gọi thêm một cốc nước suối nhưng không nỡ cắt ngang mạch cảm xúc đang tuôn trào của bà. Nhưng bà chủ, có vẻ tỏ ra tài giỏi trong việc phán đoán diễn biến tâm lý của khách. Bà rời mắt khỏi quyển tiểu thuyết, ngước nhìn Nhựt ba lượt và hỏi:
– Cậu phi công cần thêm thứ gì à?
– Dạ, thưa bà, một ly nước suối.
Bà ném phạch cuốn tiểu thuyết xuống chiếc ghế gỗ và quay ra với ly nước suối trong tay.
– Lần sau, cứ gọi thoải mái. Khách hàng là thượng đế. Không có khách, tôi đóng cửa quán mất.
– Dạ thưa bà – Anh trả lời hờ hững, không để ý những diễn biến khác lạ trên nét mặt của bà chủ.
Nhựt nốc một lần đã hết ly nước suối. Anh lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Thời tiết không hề đồng thuận với chuyến bay về trung tâm của anh. Mười lăm phút nữa đã trôi qua. Anh chợt nhớ đến câu chuyện người thầy ở đại học kể: Trong một cuộc tuyển phi công. Người dự tuyển phải chạy đi mười bước. Bước thứ mười là một cái hố sâu. Tất cả điều cố gắng vượt qua cái hố. Lạ lùng thay, người được chọn là người duy nhất dừng ở bước chân số 9. Đôi lúc mạo hiểm và táo bạo không cần thiết cho một phi công, đang lái hàng chục người trên không gian. Anh gõ ngón tay liên tục lên quầy gỗ. Câu chuyện chẳng lay chuyển chút nào tư tưởng của anh. Bà chủ lại ngước lên nhưng im lặng vì bà đoan chắc rằng hai ly nước đã làm anh thõa mát cơn khát. Bà lại tỏ ra là một người từng trải:
– Cậu phi công đang boăn khoăn chuyện gì à?
– Tôi boăn khoăn, không biết quán có đuổi khách đi vì ngồi lâu quá không? – Anh nói tiếng Anh một cách trôi chảy. Chỉ sang đây mấy tuần mà ai cũng khen anh nói tiếng Anh như người bản xứ.
– Ồ không, anh có thể qua đêm, nếu thích và đó chưa phải là điều anh thật sự muốn hỏi?
Bà chủ làm anh giật mình. Có lẽ, cái quán nước đã làm bà trở nên kinh nghiệm như vậy.
– Tôi đoan chắc Alaide sẽ mưa trong chiều này và thật khó khăn khi cậu lái máy bay về trung tâm huấn luyện.
– Sao bà biết ạ, thưa bà?
– Tôi mở quán từ lúc còn rất trẻ và cậu đã là thế hệ thứ mười mấy bay tập đến cái sân bay của thị trấn Alaide này. Những chàng trai trước, nhiều người họ cũng boăn khoăn như vậy trong những chiều Alaide sắp đổ mưa.
Anh dần cảm thấy thu hút vào những câu chuyện của bà. Và anh luôn muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó:
– Và họ quyết định thế nào, thưa bà?
– Họ quyết định bay. Một số về được trung tâm và một số không thể.
Tới đoạn này, bà khóc. Nước mắt bà rơi xuống mặt của bà cô tiểu thư già trên bìa sách. Bà lấy khăn mùi xoa chặm vào hai mắt. Một khúc buồn trong một chiều Alaide sắp đổ mưa.
– Ý bà là một số đã chết do đâm vào máy bay và những ngọn núi cao. Mưa và mây mù đã làm cho tầm nhìn của họ bị che khuất.
Bà gật đầu. Tay vẫn mân mê bìa quyển tiểu thuyết diễm tình.
– Trong đó có người tôi yêu. Đó là những ngày thanh xuân tươi đẹp của tôi, khi tôi còn là một nữ phục vụ ở quán…
– Bây giờ, bà vẫn nhớ hình bóng của ông ấy à?
– Vâng, đó là chàng trai da vàng thanh tú… giống anh!
Chuyện tình của bà giống như một chuyển tình cổ điển trong những quyển tiểu thuyết diễm tình. Tôi cảm giác, bà đã đọc đi đọc lại quyển tiểu thuyết trong tay bà rất nhiều lần. Bà cắt ngang suy nghĩ của anh và trời cũng đổ mưa. Một con mưa đầu mùa lất phất. Mười lăm phút còn lại cũng vừa trôi qua vài giây.
– Anh quyết định thế nào?
– Tôi sẽ bay, thưa bà. Bản lĩnh của một phi công, không cho tôi chùn bước. Có lẽ, đây cũng là một thử thách của trung tâm dành cho tôi.
– Tôi tin anh sẽ an toàn. Những chàng trai da vàng luôn bản lĩnh. Hãy quay lại nếu cảm thấy mọi việc bất ổn. Cửa quán luôn mở để đợi cậu…
Anh đứng lên, tính tiền và quyết định bay về trung tâm đào tạo. Bà không lấy tiền vì ngày xưa chàng trai da vàng kia cũng uống một cốc nước cam và gọi thêm một cốc nước suối. Một khung cảnh làm bà hạnh phúc mà những phi công trước đây không ai cho bà cảm xúc xưa cũ ấy…
3.
Trời Alaide bắt đầu đổ mưa. Những màn mưa dày đặt và những khối mây đen vần vũ bao vây tầm nhìn của Nhựt. Anh bình tĩnh giữ tay lái, phán đoán những ngọn núi cao ở dưới và lắng tai nghe tiếng của những động máy bay đang bay trên bầu trên Alaide để tránh sự va chạm. Anh bắt liên lạc với trung tâm dù thời tiết khá xấu, họ đã cho anh một số giải pháp. Anh cho máy bay vút thẳng lên trên những đám mây đen lợm người. Một không gian khoáng đãng hiện ra trước mắt.
Anh tăng tốc máy bay về hướng trung tâm huấn luyện. Anh nhận ra nhiều đồng đội của anh cũng đang bay cùng đường bay về với anh. Rời khỏi Alaide, mưa đã tạnh. Buổi tối trung tâm huấn luyện đã sáng đèn rực rỡ. Con đường ánh sáng của thành phố rì rầm tiếng máy bay hạ cánh…
4.
Nhựt đón tàu về thị trấn Alaide để mong gặp được bà chủ quán nói rằng anh đã an toàn và muốn mời bà lại một ly nước trong buổi chiều Alaide bỗng đổ mưa. Anh hồi hộp bước vào quán, mang theo một quyển truyện viết về mối tình của người đàn ông châu á và một văn sĩ Pháp để tặng bà. Ra tiếp anh là một cô chủ quán xinh đẹp. Giọng nói rất hiện đại:
– Anh dùng gì ạ?
– Thưa cô, cho tôi hỏi, bà chủ đâu ạ?
– Tôi đây? – Cô gái có vẻ ngỡ ngàng
– Ý tôi hỏi về một người trung niên?
Cô gái dường như đã hiểu ra thắc mắc của anh:
– Quán này đã rất có nhiều chủ, trước tôi bà đã sang quán cho một người khác. Nhà bà ở rất xa Alaide. Bà chỉ đến đây vào những ngày Alaide sắp đổ mưa. Vì đó là những ngày sẽ có đội bay tập từ trung tâm huấn luyện về. Bà đợi một phi công da vàng đến đây gọi một cốc nước cam và một cốc nước suối. Bà nói, chắc bà không quay lại nữa đâu. Có lẽ bà không đủ kiên trì để đợi chờ. Những chuyến tàu xa luôn khiến bà mệt mỏi…
5.
Nhựt đón tàu lửa đi về một nơi rất xa. Nơi có chuyến tàu chở bà lão đến với Alaide vào những ngày Alaide bỗng đổ mưa…
Trần Minh Hợp