Truyện đăng báo Mực Tím

Chiếc ghế đá bị gãy một đoạn chân dưới bóng cây hoàng lang, tôi và Nhím gọi là chiếc ghế đá bập bênh. Ảnh: Anh Dung Bui (Flickr.com) ‘
1.
Tôi thích những cô gái có thói quen vuốt tóc. Đối với tôi, một cô gái đẹp là một cô gái hay vuốt tóc, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi không bao muốn nói ra cái gu khác lạ này, tôi không muốn mình bất thường trong mắt mọi người. Nhưng dù gì đi nữa, mọi cô gái vuốt tóc đều đẹp…
2.
Nhím rất hay vuốt tóc. Cậu ấy vuốt tóc như một thói quen và một sở thích. Dĩ nhiên, cậu ấy đẹp (theo tôi). Dĩ nhiên, tôi thích cậu ấy. Tôi không bình yên những khi nhìn cậu ấy vuốt tóc.
Nhím có một mái tóc rất đẹp. Dài mượt giữa vai và lưng áo, thẳng thớm, đen như lụa. Một mái tóc hoàn hảo. Mái tóc đủ để cậu ấy kiêu hãnh. Không đứa nào thấy mái tóc ấy mà không dừng lại nhìn chốc chốc. Nhím hay vuốt tóc về phía trước. Những sợi tóc mỏng mảnh rớt đều và chậm rãi xuống bờ vai. Tôi nhìn Nhím, tim giật bắn, mắt không rời. Có lẽ, tôi không thể bình yên. Chỉ có người chuẩn bị yêu thì trái tim mới không bình yên, đúng không. Nhím phát hiện ra cái nhìn bất thường của tôi:
– Cậu nhìn gì vậy?
Tôi đỏ mặt.
– Ồ không, tớ nhìn… vu vơ – Nhím tiếp tục vuốt tóc, cười với tôi. Tôi phát cáu một cách vô duyên – Lần sau, cậu đừng vuốt tóc trước mặt tớ! Rồi tôi bỏ đi. Tôi điên mất rồi.
– Mái tóc cậu suông quá, cậu duỗi à?
– Duỗi á, đó là mái tóc tự nhiên của tớ. Tại sao phải duỗi tóc? Tớ không chấp nhận việc đưa máy móc lên mái tóc của mình. – Nhím trả lời tỉnh queo. Tôi càng yêu mái tóc của Nhím. Mái tóc không duỗi hiếm hoi ở ngôi trường này. Nhím lại vuốt tóc, nhún vai “đanh đá”: “Thật tội nghiệp cho mái tóc duỗi!”
3.
Nhím uốn tóc. Một chuyện khó hiểu đối với tôi vì Nhím đã nói không bao giờ cho máy móc đụng đến mái tóc của mình. Nhìn mái tóc xoăn của Nhím, tôi phát cáu. Lãng nhách. Tóc của cậu ấy thì cậu ấy có quyền đối xử…
Từ ngày Nhím uốn tóc, ai cũng bảo Nhím xinh ra, cuốn hút hơn, con gái hơn. Những tên con trai “ngó ngiêng” Nhím nhiều hơn. Tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là Nhím vẫn còn thói quen vuốt tóc. Nhím đẹp. Gặp Nhím ở đâu, tôi cũng “ca cẩm: “Nhím đẹp quá à!”. Nhím cười vì có lẽ tưởng mái tóc xoăn tít của mình được tôn vinh.
Nhím có người yêu. Từ ngày có mái tóc xoăn, nhiều tên con trai cứ bám riết như bị Nhím “đánh sét”. Nhím đã có “gì gì” với một người trong số ấy. Một anh chàng hot boy Karatedo của trường. Chúng tôi gặp nhau thưa dần vì Nhím đi với bạn trai của mình rất nhiều. Những buổi tối cuối tuần, Nhím không còn đi dạo với tôi qua những vòng tròn 700 mét và nhảy cẩng lên khi tôi nói “tớ hận cậu!” vì ăn gian năm trăm đồng mua nui bánh xe. Gặp tôi, Nhím cười một cái rất nhẹ nhàng, vuốt mái tóc xoăn gợi cảm rồi lướt qua, đi cùng người yêu. Tự dưng thèm một ngày trước khi hai đứa quen nhau, như thế sẽ tốt hơn.
4.
– Cậu à, tớ sẽ thay đổi kiểu tóc một lần nữa – Nhím đến gặp tôi trong một buổi tối cuối tuần khi tôi đang ăn nui bánh xe một mình. Nhím chia tay người yêu.
– Hắn nói, hắn hết thích tớ. Hắn hết thích mái tóc xoăn của tớ.
– Ý cậu là, cậu thay đổi kiểu tóc để cho hắn quay lại với cậu à.
– Ừ!
Tôi ném phịch bị nui bánh xe xuống chiếc ghế đá bập bênh mà trước kia hai đứa hay ngồi.
Tôi chưa khấp khởi mừng vì Nhím lại tìm đến tôi như một người biết chia sẻ thì Nhím lại làm tôi đau. Lúc này (lúc người ta chia tay) là lúc “cơ hội” để nói lời tỏ tình. Nhưng tôi không thể, tôi sợ Nhím sẽ nói: “Không, chúng ta chỉ là bạn, tớ rất vui khi là bạn của cậu!”…
Một ngày sau, Nhím đến lớp với mái tóc duỗi thẳng băng. Thế đấy, cứ nói: Tội ngiệp mái tóc duỗi. Vừa vào lớp, Nhím lại vuốt tóc. Nhím rất đẹp. Nhím nhắn tin:
– “Tớ duỗi tóc vì muốn tìm lại ngày xưa cậu à!” – Tôi run bật khi nhận tin nhắn, không hiểu ý Nhím muốn nói gì.
– “Tùy cậu. Tóc rất đẹp!’
– “Ừ. Tớ tiếc mái tóc ngày xưa lắm, tớ muốn như xưa”
– “Tùy cậu!”
Bây giờ mọi lời giải thích của Nhím đều vô lý. Nhím đã nói duỗi tóc vì tên con trai người yêu cũ. Ước gì Nhím vì tôi mà đi duỗi tóc. Lúc đó, tôi sẽ nói: “tớ thích cậu!”. Nhưng không, đó chỉ là tưởng tượng.
– “ Người ấy không quay lại với tớ cậu à! Tớ đang buồn, đến ghế đá bập bênh đi, mua cho tớ một bịch nui bánh xe nhé!”
– “ Cậu ngồi im đó, tớ sẽ đến ngay”
Tôi không hề giận, đắn đo vì những chuyện đã xảy ra. Tôi chạy nhanh đến chiếc ghế đá như sợ Nhím sẽ biến mất.
– Cậu ăn đi, ăn để hết buồn. Cậu đã nói nỗi buồn có thể giải quyết bằng nui bánh xe mà!
Nhím cười toe. Tôi thèm nụ cười ấy. Nhím vừa ăn vừa vuốt tóc. Nhím rất đẹp. Điện thoại Nhím run lên, một tin nhắn. Tin nhắn làm tôi cảm thấy bất an. Nhím quay qua nhìn tôi:
– Cậu à – Nhím trả lại tôi bịch nui bánh xe – Cảm ơn cậu. Tớ đi nhe. Người ấy hẹn gặp tớ. Tớ sẽ nhắn tin cho cậu.
Nhím lại làm tôi đau. Tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi ném bịch nui bánh xe vào thùng rác như một sự dứt khoát. Dứt khoát tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến Nhím. Dù cậu ấy có buồn đến mức nào đi chăng nữa. Dù cậu ấy vẫn giữ thói quen vuốt tóc…
5.
Nhím cắt tóc cụt. Mái tóc ngắn ngủn. Mái ngố, thẳng băng. Kiểu tóc thịnh hành ở thành phố này. Tôi không quan tâm tại sao, không trách móc Nhím. Tôi và Nhím lướt ngang qua. Tôi cười, một kiểu cười bình thường của những người bình thường với nhau. Lướt qua rồi, tôi thấy lòng nặng trịch. Nặng trịch vì Nhím cứ buồn buồn. Nặng trịch vì Nhím vẫn giữ cái thói quen vuốt tóc.
– Cậu! – Nhím gọi tôi. Tôi dừng lại nhưng không ngoảnh đầu – Cậu giận tớ à!
– Không, tớ không có quyền, tớ sắp vào lớp rồi. Chào cậu – Tôi quay đi.
6.
Tối. Một cái tối cuối tuần. Nhím lại nhắn tin: “Tớ đang ở ghế đá bập bênh. Cậu ra nhé!”. Nếu mọi hôm, tôi sẽ tức tốc đi mua một bịch nui bánh xe và chạy ra đấy. Nhưng hôm nay, tôi ném điện thoại lên bàn. Từ cái tối hôm đó, tôi và Nhím đã là hai người bình thường với nhau, có thể là một sự xã giao đơn thuần. Điện thoại lại rung, mấy cú nhá máy liên tục của Nhím và một tin nhắn: “Cậu không ra, tớ sẽ không về!”
Tôi nhắn: “ Tùy cậu!” – Và đau…
Tôi lấy tờ báo ra đọc truyện ngắn. Truyện viết về một cô gái đang chia tay người yêu. Cô có một thói quen kì quặc: Khi chia tay, cô sẽ cắt đi một centimet tóc để chứng tỏ sự dứt khoát của mình…
– Tại sao cậu lại cắt tóc cụt?
– Ồ, cậu à. tớ sợ mình sẽ ở đây suốt đêm.
– Cậu nói đi!
– Tớ muốn một sự dứt khoát. Tớ sẽ không bao giờ nghĩ đến tên đó.
– Tớ tin cậu. – Tôi chìa ra một bịch nui bánh xe. – Cậu ăn đi!
– Cậu!
– Tớ biết ăn nui bánh xe cậu sẽ hết buồn…
Chiếc ghế đá bị gãy một đoạn chân dưới bóng cây hoàng lang, tôi và Nhím gọi là chiếc ghế đá bập bênh. Tôi một đầu. Nhím một đầu. Chúng tôi chơi trò bập bênh. Nhím vừa ăn nui vừa vuốt tóc. Nhím đẹp.
Mọi cô gái vuốt tóc đều đẹp…
Trần Minh Hợp