Truyện Mực TímTruyện Teen

Truyện ngắn teen- Đầu đinh sẽ đẹp trai hơn

Truyện ngắn đăng trên báo Mực tím, 2009

Ảnh: Dù biết, cắt đầu đinh sẽ đối mặt với nhiều chuyện rắc rối nhưng tôi vẫn quyết định…xuống tóc. Reddit.com

1. Đầu tuần, tôi xuất hiện với cái đầu ba phân. Chuyện mà đến nỗi tôi cũng không tưởng tượng được, huống hồ cả lớp. Tôi đã chia tay mái tóc một mái sau một đêm suy nghĩ và dứt khoát. Dù biết, cắt đầu đinh sẽ đối mặt với nhiều chuyện rắc rối nhưng tôi vẫn quyết định…xuống tóc.

– “Cậu cắt tóc đinh???” – Nhi nhắn tin khi tôi vừa ngồi vào chỗ một cách khó khăn và ngượng ngạo. Tôi không trả lời tin nhắn, bỏ điện thoại vào hộc bàn có đệm sẵn quyển tập nháp. Tôi bắt đầu phải đối mặt với những thay đổi đột ngột của mình. Bạn Văn khều nhẹ vai, cười rộng môi và hơi ngoa:

– Tại sao và vì sao?

Tôi nhún vai:

– Tại thích và vì muốn đẹp trai hơn cậu!

– Hứ, cậu mà đẹp trai hơn tớ. Mơ!

– Sao lại không? Ít nhất là cái đầu đinh.

– Xời!- Văn bĩu môi, quay ngoắt đi, tức tối như là  hôm nay tôi đã đẹp trai hơn cậu ấy. Mà tôi cũng thích thế.

Tôi nhìn với phía Nhi, cậu ấy vẫn dí mắt vào điện thoại. Không tỏ vẻ sốt ruột hay đơn giản là một sự chờ đợi nào. Tôi hiểu, Nhi không hề quan tâm đến câu trả lời của tôi…

Cả lớp vẫn thắc mắc về cái đầu đinh của tôi. Một người đã từng không chấp nhận đầu đinh và yêu “điên cuồng” mái tóc một mái, thẳng thớm và thư sinh nay lại xuất hiện với mái tóc ba phân. Vuốt gel nữa…

Ra chơi. Tôi ngồi lì trong lớp vì chưa đủ can đảm để đi nhảy nhót một cách tự nhiên. Tôi vuốt mái tóc ngắn ngủn của mình. Bọn trong lớp, sờ đầu tôi liên tục như thế tôi là thứ để cho bọn chúng mua vui. Thành ra, cắt đầu đinh là một quyết định sai lầm? – tôi tự hỏi mình.

Tôi lại nhìn Nhi. Cậu ấy đang nói chuyện rôm rả với Đạt – Một tên đầu đinh của lớp, người vừa đoạt “vương miện” trong cuộc thi “sắc đẹp” cấp trường. Có tức không chứ? Nhi thường xuyên khen Đạt. Rằng cậu ấy đẹp trai, rằng nụ cười mê hồn, rằng cậu ấy có dáng chuẩn và có chiều cao của một chủ công bóng chuyền, rằng cậu ấy có mái tóc đinh đẹp quá đi mất. Nhưng tôi biết, thằng ấy học dở tệ. Hình như đối với Nhi, điều đó không quan trọng. Quan trọng là Đạt đẹp trai hơn tôi. Mái tóc đinh của cậu ấy đẹp gấp vô số lần so với mái tóc một mái… ‘nết na’ của tôi.

2. Những gốc phượng già của thành phố chao nghiêng giữa lùng bùng xe cộ. Tôi dắt xe ra cổng trường. Một buổi trưa nắng gắt. Nhi ở phía trước. Cậu ấy có thói quen buộc tóc, dù tóc cậu ấy rất ngắn, ngắn ngủn là đằng khác. Tôi mừng rỡ vì rất thích đi về chung với Nhi. Hậu quả, tôi phải đạp xe còng lưng một đoạn khá xa để về nhà vì nhà tôi và nhà Nhi không cùng một con đường.

Nhi phát hiện ra tôi:

– Hơ Hơ, Tường à!

– Ừ, tớ!

-Về thôi cậu!

– Ừa.

Cậu ấy hay cắt ngang đột ngột như thế. Cậu ấy bình tĩnh còn tôi thì hồi hộp, rụt rè. Đứng trước cả lớp tôi còn dạn dĩ hơn đạp xe bên cạnh bạn ấy. Cũng một quãng đường khá xa, tôi nghĩ thầm và một chút vui. Một tên con trai đầu đinh, vút qua trên chiếc xe đạp leo núi cực xịn. Nhi ngạc nhiên:

– Tớ thích những tên con trai cắt tóc đinh!

– Tóc đinh có gì hay ho đâu chứ, trông láu cá tợn. Tóc của tớ mới là nhất – Tôi hất mái tóc một mái để minh họa.

– Hớ hớ, tóc đinh đẹp mà! – Cậu ấy chống đối quyết liệt.

– Đẹp gì chứ! – Tôi hơi cau có vì ganh tị.

– Đẹp trai, con trai cắt tóc đinh sẽ đẹp trai hơn…

– Tớ về đây! – Tôi rẽ trái khi đến ngã tư. Không phải vì tôi muốn về nhà sớm mà có chút giận dỗi. Nhi cũng hơi bất ngờ về cú rẽ bất thường của tôi.

Về nhà. Bạn của chị tôi đến. Họ đến đây thường xuyên. Hôm nay tôi bất ngờ nhận ra: các ông ấy đều cắt tóc đinh. 

Một đêm đắn đo. Tôi quyết định, ngày mai sẽ ra tiệm cắt tóc và cắt đầu đinh. Tôi nghĩ mình đã không hề nông cạn. 

Tôi hồi hộp sợ chị cắt tóc sẽ cười khúc khích khi tôi yêu cầu chỉ xởn mái tóc một mái của tôi. Tôi đặt thẳng vấn đề với chị.

– Chị cắt cho em tóc… đinh.

– Ok em, em lên ghế đi – Chị dứt khoát.

Tôi bắt đầu lo sợ và do dự. Khi chị trùm khăn và cắm điện cái tông đơ, tôi rụt rè:

– Nếu em cắt tóc đinh, sau này em có thể để lại kiểu tóc như bây giờ không chị.

– Có chứ, nếu em không thích thì khi tóc dài ra, tóc em vẫn như xưa. Mà em cắt, coi chừng đẹp trai hơn đấy.

Thế thì quá đủ, tôi quyết định xuống tóc. Tôi rời khỏi tiệm hớt tóc chẳng còn rối bời. Ngày hôm đó, cha tôi cười, mẹ tôi lắc đầu, chị tôi vỗ tay tách tách và tôi soi gương  năm phút một lần.

3. Nhi vẫn tíu tít bên cạnh Đạt. Tôi muốn lôi Nhi ra ngoài và hỏi cậu ấy thấy thế nào về mái tóc đinh của tôi. Cậu ấy sẽ thốt lên: Cậu đẹp trai hơn nhiều Tường à. Nhưng đó chỉ là sự tưởng tượng. Chán, hai đứa ấy nói chuyện với nhau như thể chục năm mới gặp lại.

Đang loạng choạng. Điện thoại trong túi quần rung lên.

– “Đi uống nước với tớ nhé!” – Tin nhắn của Nhi làm tôi mừng húm. Từ lớp ra căn tin là một con đường dài và rộng. Cậu ấy bỏ đi, chẳng thèm nói lời nào. Nhi ăn sữa chua hương dâu. Tôi uống Sprite và ăn bánh Đức Phát. Cậu ấy xúc sữa chua hồn nhiên và tôi cũng thế.

– Sao cậu lại cắt tóc đinh hả Tường! – Cậu ấy hỏi tôi hệt cô công an đang hỏi cung tội phạm trong phim nhưng tôi vẫn thích thú.

– Tại cậu và vì…

– Tớ! –Mắt Nhi tròn xoe như hột nhãn.

– Tại cậu nói cắt đầu đinh sẽ đẹp trai hơn mà cậu thì chỉ thích những anh chàng đẹp trai. Chính cậu nói thế.

– Ha ha – Nhi cười khoái trá – Thế mà cậu cũng tin, tớ thấy cậu xấu trai hơn thì có.

Tôi sờ mái tóc của mình, hơi ngớ ngẩn và sống sượng. Tôi bị sốc. Nhi đứng lên, cắt ngang: “thôi, vào lớp đi cậu!”

Tôi bước đi nặng trịch, hớ hênh. Cắt đầu đinh là một sai lầm. Điện thoại trong túi quần rung lên. Lại là Nhi, hình như cậu ấy đã soạn trước tin nhắn và biết ý đồ của tôi: “Yêu tâm đi, vẻ đẹp tâm hồn sẽ làm bạn rạng rỡ hơn. Tớ rất vui khi làm bạn của cậu! Hi Hi”

Tôi về nhà, nhìn vào gương, thấy mái tóc đinh của mình nhăn nhở…

Trần Minh Hợp

Hoa Liên-  Hảo sơn hảo thủy và phong vị Đài Loan bản địa

Bài viết trước

Bài liên quan