Truyện đăng trên báo Mực Tím
Ảnh: Cô bạn tiểu thư xách mâm chén ra chậu, xả nước và rửa sạch bong. (nguồn: https://thtvietnam.com.vn/)
Xóm lao động, giờ chiều, người về nườm nượm như thể lâu lâu mới được trở về nhà. Bà Tư gánh chè, cô Năm xe xôi gấc, chú Tòn hủ tiếu gõ về căn nhà nhỏ bé của mình với niềm vui được khách mau mắn, chạy hàng. Tiếng xe xích lô rập rình, tiếng chiếc “cánh én” bành bạch của những nhà cuối xóm làm âm thanh khu phố thêm nặng trịch.
Nhà Huyền nằm lưng chừng xóm. Cô con gái xóm lao động leo lên tới đại học làm nức lòng gia đình và xóm nghèo. Chiều, Huyền đi học về, mấy bà ngồi ngoài trước hiên hóng gió, ai cũng “quở”: “Nhà chị Năm xôi gấc thiệt có phước!”…
– Rửa dùm mẹ chậu chén con nhé – Bà Năm đẩy xe xôi, nói ngược vào trong nhà. Huyền im lặng, ra nhìn chậu chén rồi lắt đầu, chắt lưỡi: “Chén, bát ăn lúc nào mà nhiều kinh thế!”. Huyền bỏ lửng rồi quay trở lại vào trong nhà, nằm xoải lên đi – văn ngêu ngao hát theo nhóm Mắt Ngọc: “Mẹ ơi, con kính yêu vô cùng, tháng năm me ngược xuôi, tần tảo lo cho đời chúng con…”
Chiều, đi học về Huyền ra nhà sau, mẹ vừa rửa chậu chén lúc chiều vừa xoa lưng. Mệt mỏi. Thấy mẹ, Huyền cằn nhằn:
– Con nói để con rửa sao mẹ còn rửa?
– Tới giờ cơm mà chén chưa rửa lấy đâu mà ăn, ba sắp về rồi!
Nhỏ ậm ờ, viện lý do:
– Tại hôm qua bài nhiều, con quên mất!
– Ừ, học là quan trọng, mẹ rửa cũng được mà – Cô Năm nhìn Huyền, trìu mến. Huyền quay vô, cô gọi lại – À con, vào luộc rau giúp me, mẹ bắc nước sẵn rồi!
– Mẹ làm cho con cái, con sắp đi học anh văn chuyên ngành. – Cô nàng lại ngêu ngao hát. Vô thức:“…tháng năm me ngược xuôi, tần tảo lo cho đời chúng con…”
Cô Năm giọng buồn buồn:
– Thôi con cứ đi đi, để cho mẹ…
Hôm nay, cô bạn trong lớp tổ chức tiệc Buffet mừng sinh nhật. Huyền được mời cứ hớn ha hớn hở. Hớn hở vì được vô nhà giàu. Nhà nhỏ bạn vừa giàu, lại vừa sang. Cách phối trí đúng phong cách giàu xổi. Huyền mê mẩn từng bức tường màu hồng phấn, những vòng cầu thang xoắn ốc, những chiếc bình cổ đặt khắp nhà. Nhỏ ước chi, một ngày mình sẽ được sống trong những ngôi nhà như thế này. Huyền thấy nhỏ bạn mình sướng thiệt, cứ như một cô tiểu thư. Nhà rộng đẹp mà chẳng cần phải làm việc chi vì đã có cô giúp việc làm tất. Huyền tủi cho mình…
– Cô ơi, có mệt lắm không, tội cô ghê! – Nhỏ bạn vào bếp nói với cô giúp việc.
– Không cháu à, sinh nhật cháu một năm mới có một lần mà.
– Cô vào nghĩ đi, mâm chén cháu rửa cho, cháu thấy cô mệt hung rồi!
Cô bạn tiểu thư xách mâm chén ra chậu, xả nước và rửa sạch bong.
Huyền thấy trong lòng trống vắng. Giật mình. Vì sao? Hình như mình cũng “tiểu thư”, nước mắt trào ra. Nhỏ chạy về nhà, nơi có xóm lao động, có mẹ tần tảo bên xe xôi gấc, có chậu chén hàng ngày.
Trần Minh Hợp